Vào buổi chiều ngày thứ 10 của chương trình Học kì trong quân đội, công tác chuẩn bị cho lễ chia tay, báo cáo tổng kết chương trình đều đã được chuẩn bị hoàn tất. Chiều hôm ấy các em bắt đầu tiến hành kiểm tra nội vụ vệ sinh lần cuối toàn Đại đội trước khi ra quân. Và bữa cơm chiều cũng được bắt đầu sớm hơn so với mọi ngày. Trong tôi lúc này chỉ mong muốn một điều sao cho thời gian trôi đi thật chậm để chúng tôi được ở bên các em lâu hơn. Lúc này tôi tự hỏi mình: liệu trong số các em ai muốn ở lại, ai muốn về? – thật khó để trả lời câu hỏi này. Trong thâm tâm tôi cũng rất ngổn ngang những câu trả lời: nửa muốn về vì không muốn chịu khổ hơn nữa, vì mình đã quá mệt trong suốt những ngày qua; nửa thì muốn ở lại vì không muốn xa các em, xa cái mái nhà 120 con người ấy, nơi ấy chúng tôi sống, vui chơi, quên hết bao lo lắng thường nhật, nơi ấy chúng tôi có những người bạn, những niềm vui mà khó ai có được nếu chưa một lần tham gia Học kì trong quân đội.
Và rồi mọi công việc cuối cùng đều đã hoàn tất, các chiến sĩ nhanh chóng thu dọn hành lý quân tư trang của mình. Bây giờ trông các em, em thì háo hức muốn về mau chóng, em thì muốn ở lại – chúng giống tôi lúc này. Có em còn hỏi tôi: Anh ơi thế bọn em về thì có tổ chức đi nữa không? Em thích về ít ngày thôi rồi lại muốn đi tiếp, chứ ở nhà chán lắm, ở đây vui hơn, thích hơn ở nhà – tôi cũng chỉ còn cách vô tư nhìn em ấy
mà không biết nói gì hơn.Đúng 18h các phụ huynh tới trung đoàn chuẩn bị để đón các con về sau bao ngày xa nhớ. Trông các
bậc phụ huynh lúc này ai ai cũng rất lo lắng chờ mong thấy con em mình và muốn tận mắt thấy các em sinh hoạt ra sao?. Các em cũng vậy, chúng thấy hạnh phúc khi biết được bố mẹ mình đến và dường như các em chỉ muốn chạy đến sà vào lòng bố mẹ mình để được ôm hôn họ cho bõ những ngày xa nhớ . Lúc này trong tôi sự ích kỷ khiến cho mình không muốn các em rời xa, nhưng nó khiến tôi vui hơn khi thấy các em biết yêu thương gia đình mình nhiều hơn.Trước khi cho các em báo cáo tổng kết chương trình, ban tổ chức đã cho các em tham gia lễ hội ném gối, để cho các em được vui bên nhau gắn kết với nhau lần cuối trước khi về với mái ấm gia đình của mình. Các chiến
sĩ thỏa sức nô đùa, và dùng gối để “đập nhau” chúng vô tư cười đùa trước mặt cha mẹ chúng như lũ trẻ lên năm lên ba. Và tôi cũng cảm nhận được niềm vui từ ánh mắt các bậc phụ huynh lúc này – con em phần nào đã thay đổi sau 10 ngày học tập trải nghiệm.Và rồi, trời đổ cơn mưa. Ông trời cũng như hiểu lòng chúng tôi – không muốn các em phải xa nhau. Nhưng cái gì đến cũng phải đến, chúng tôi vẫn phải chấp nhận rằng các em sẽ không ở bên mình nữa, các
chiến sĩ sẽ về với gia đình của mình và tạm biệt các anh chị ĐPV. Buổi lễ tổng kết vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch, tất cả các trung đội tập trung về khu vực hội trường lớn.Sau phần báo cáo tổng kết chương trình của các chiến sĩ, của ban tổ chức, của trung đoàn 50 – các em ngồi sát bên nhau tay trong tay, quàng
vai thâ n mật ôn lại những cảm xúc từ ngày đầu tiên gặp nhau, rồi ngày thứ 2, thứ 3, và giờ đây để rồi chia tay nhau!Những giọt nước mắt thay cho lời cảm ơn, những cái ôm thật
chặt thay cho lời hứa cố gắng. Cố lên các em nhé, hãy cố lên, hãy ước mơ, hãy yêu thương, hãy sẻ chia để thành công.“Ngày vui đã xa dần, đã xa rồi đó. Và giây phút tạm biệt với bạn hiền. Kỷ niệm mãi trong tim ta, ngày vui ấy ta bên nhau. Bao gian khó cuộc đời, vượt qua...Ta mong ước một ngày lại gặp nhau. Một ngày bình yên, tay cầm tay nắm tay vượt qua. Nghìn trùng xa cách, giọt nước mắt dâng trào. Ta vẫn thấy cuộc đời vui, và niềm tin trong đôi mắt. Chia tay nhé, rồi ngày vui ta gặp nhau”.
Tạm biệt Học kỳ quân đội 2011, tạm biệt các anh chiến sĩ trung đoàn 50, tạm biệt 91 chiến sĩ nhí thân yêu, tạm biệt các bạn ĐPV. Hẹn gặp lại trong Học kì quân đội 2012.
Tác giả bài viết: ĐPV Phạm Trung Kiên
Chú ý: Việc đăng lại bài viết trên ở website hoặc các phương tiện truyền thông khác mà không ghi rõ nguồn http://trungtamtnhp.com.vn là vi phạm bản quyền
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Đang truy cập :
2
Hôm nay :
1923
Tháng hiện tại
: 7883
Tổng lượt truy cập : 4997891